Nó chỉ cần thay đổi công việc, chứ không cần nghĩ, trừ những lúc ngủ. Điều thứ nhất là phải vạch mục đích để định hướng nỗ lực của bạn. Bạn bị "nhốt trong châu thành" bạn thích du lãm ở đồng quê, thích nhận xét đời sống của muôn loài? (tiêu khiển đó làm mở mang tâm hồn người ta).
Y là một thành điên huênh hoang phát ghét, tìm được cái gì là xúc động đến nỗi bất mãn vì thấy sao cả thế giới không xúc động như mình. Mà thiếu năng lực ấy - nghĩa là thiếu năng lực ra lệnh cho óc làm việc rồi bắt nó tuân lệnh - thì sống không ra sống. y không đáng được tiếp tế thời gian, phải khoá công tơ lại cắt thời gian của y đi".
Điều lầm lẫn quan trọng của viên chức ấy thuộc về thái độ của ông ta làm cho hai phần ba năng lực và hứng thú của ông giảm đi. Vậy, chúng ta bắt đầu xét quỹ chi tiêu thời giờ mỗi ngày. Nó có thể phản bạn và làm bạn lạc lối đấy.
Sau khi đã suốt ngày gắng sức lo cơm, áo, tự nhiên óc ta muốn suy nghĩ. Bạn lên xe với tờ báo và bình tĩnh, ung dung để hết trí não vào tờ báo. Bỏ qua lời tôi là bỏ qua lời khuyên quý báu nhất đấy.
Như trên tôi đã nói, sự tiếp tế thời gian có chỗ này quý nhất, là ta không thể tiêu non nó được. Còn trong trường hợp trung bình thì tôi khuyên bạn nên lập chương trình cho sáu ngày một tuần thôi. Nó là hình thức cao nhất của văn chương.
Có gì đáng chán đâu? Ngay trong công ty địa ốc cũng có cảnh đẹp lạ lùng, biến hóa của đời sống. Một thất bại, tự nó, có đáng kể gì đâu nếu nó không làm mất lòng tự tin. Hễ làm không đổ mồ hôi thì nó không bằng lòng.
Sự thật là không có con đường nào dễ dàng cả. Vật gì cũng xét với tinh thần đó thì đâu đâu ta cũng thấy cái đẹp lạ lùng, biến hóa của đời sống. Tôi đã nghe một bà vợ đau đớn, bực tức nói: "Nhà tôi cứ đúng tám giờ là dắt chó đi chơi, và đúng 9 giờ 15 là đọc sách.
Câu ấy tầm thường quá đến nỗi khi viết ra, thực tình tôi cảm thấy mắc cỡ. Năm sau, giờ sau, ngày sau luôn sẵn sàng đợi ta. Cho nên tôi khuyên bạn có đọc tiểu thuyết thì không nên đọc trong giờ rưỡi đó.
Ý muốn làm được việc gì ngoài chương trình đã ấn định là ý muốn chung của những người có một tâm hồn khá! Về thời gian, bạn không phải là Hoàng đế Ba Tư mà! Xin phép bạn cho tôi trân trọng nhắc bạn rằng bạn không có nhiều thời gian hơn tôi. Không có gì so sánh với nó được.
Báo sản xuất rất mau là để cho mình đọc mau. Tôi sợ những lời khuyên của tôi có giọng dạy đời và đường đột quá. Sự thật là không có con đường nào dễ dàng cả.