Chính thị dục đó làm cho người khác loài vật. Ông về nhà bình tĩnh hơn và muốn tỏ ra công bằng với chúng tôi, cũng như chúng tôi đã công bằng với ông, ông lục giấy tờ của ông ra, kiếm thấy toa hàng đã thất lạc và gởi trả chúng tôi mười lăm mỹ kim với vài lời xin lỗi. Triết gia John Dewey nói: thị hiếu mạnh nhất của nhân loại là thị dục huyễn ngã.
Các ông chủ xí nghiệp biết rằng tỏ đại độ với thợ đình công là có lợi cho mình. Anh bắt nó có quan điểm của anh, có trí xét đoán của anh sao được, tuy rằng anh còn tầm thường lắm đấy! Nhớ lại chút coi! Hồi anh 19 tuổi, anh đã làm những chi nhỉ? Anh có nhớ đã làm việc đó. Có đứa phải cõng mới lên nổi.
Ông ta cho mang lại nhà tôi liền và khoảng một tuần lễ sau, tôi cho người mang trả với một bức thư trong đó tôi tỏ ý cám ơn ông lắm. Một hãng xe hơi có sáu khách hàng không chịu trả tiền sửa xe. Quân Thổ thắng và khi hai đại tướng Hy Lạp Tricoupis và Dionis lại tổng hành dinh của Kémal để đầu hàng, dân Thổ trút lời nguyền rủa lên đầu họ.
Bữa tiệc đó hỏng là lỗi tại đầu bếp chứ không tại tôi. Nhưng những cuốn tổng mục ấy phân phát gần hết rồi. Đoạn đó trích trong cuốn "Luyện tinh thần" của giáo sư James Harvey Robinson:
Ông Lyman Abbott hiểu ý, xé bài văn đã tốn nhiều công đó và chẳng cần soạn trước, ông đăng đàn thuyết giáo. Tôi liền viết lên tời giấy câu này: "Thưa các Ngài, tôi xin lỗi các Ngài; tôi đau cuống họng nói không ra tiếng". Có gì vô lý bằng bắt một đứa nhỏ ba tuổi có quan niệm của người lớn ba chục tuổi? Sau người đó tự hỏi: "Thử coi xem cái gì làm cho nó thích? Nó muốn gì? Nếu biết được nó muốn gì thì mình sẽ có thể khiến nó làm cái mình muốn được".
Nhưng vẫn quyết chí học, học một mình. Câu chuyện đó xảy ra hồi chiều, trước khi kíp làm đêm tới xưởng. Viên đại lý trả lời bằng một giọng chán nản:
Vậy muốn được lòng họ, bạn chỉ nên thán thưởng mà nhắc tới nguyên do sau thôi! Một người học trò của tôi, có đứa con làm biếng ăn. Triết gia John Dewey nói: thị hiếu mạnh nhất của nhân loại là thị dục huyễn ngã.
Nếu không thì bị thiên hạ bỏ quên. - Hãng tôi tính mở một chi điếm ở làng Queens. Kiếm cách thi ân với người đó sao? Không được.
Chỉ những việc nhỏ mọn như vậy cũng đủ tả tính tình của Ngài và những việc đó, Ngài rất thường làm. Tuần sau, tôi đãi khách bữa trưa. Sau cùng, bà hóa điên.
Tôi không biết đánh! Không biết chút chi hết. Rồi lần lần ông dịu giọng vì thấy rằng chúng tôi hỏi những điều đó không phải vì tò mò mà vì cái lợi của ông. Thiệt là một cuộc đâm chém vô lý và vô ích.