Lúc đó là lúc ta tự hỏi đời ta rồi đây có nên cái thá gì không? Ông chủ của ta muốn nói gì khi ông vừa chỉ trích ta? Mà sao đầu ta mỗi ngày mỗi hói như vậy nhỉ? "Trong thời kỳ chiến tranh, chồng bà được bổ nhiệm đến trại huấn luyện, kế bãi sa mạc Mojave thuộc Tân Mễ Tây Cơ. Smith: hãy coi con số và xem xét lý lẽ - nếu có - của những lo lắng có vững chãi không.
Có khi tôi hỏi tại sao họ lại lựa nghề đó, học nghề từ hồi nào và đã hớt được bao lâu cái đầu rồi. Bước vào thang máy, tôi để ý ngay tới vẻ mãn nguyện và vui cười trên mặt ông. Vài năm trước, một thanh niên tên Robert Hutchins vừa đi làm - khi làm bồi, khi đốn củi, khi dạy tư, khi bán hàng ở một tiệm cắt áo - vừa học, mà giật được bằng cấp của Đại học Yale và tám năm sau được làm hiệu trưởng trường Đại học Chicago, lớn vào bậc thứ tư ở Mỹ.
Tôi bèn mở bức thư xem ba tôi viết gì. Nhiều nhà kinh doanh chết sớm vì không biết cách giao uỷ trách nhiệm cho người khác, nhất định làm lấy hết thảy mọi việc. Tôi vẫn không tin rằng xã hội này lại có thể xảy ra chuyện y như trên màn ảnh đó được.
Một người đàn bà mới goá mà lãnh một số tiền lớn sẽ ra sao? Để bà Marison S. Đầu đuôi thế này: Tôi gây một tổ chức vĩ đại, chuyên môn dạy học những người đã trưởng thành. "Một năm nằm trêm giường như một kẻ tàn tật và rất có thể chết vẫn hoàn chết!".
Bấy giờ trên đường chật ních những người qua lại, vẻ mặt rất hân hoan. Có lần họ phải ra sân khấu cùng một lúc thì mỗi người đứng một đầu, người quay mặt ra phía này để chào khán giả, người ngó ra phái kia để khỏi trông thấy mặt nhau. Tôi trả lời: "Các thư đều phúc đáp cả rồi.
Đô đốc Byrd hiểu thế nào là "tự nhập vào cái động lực vô tận nó vận chuyển vũ trụ". Trách chi mà chẳng có biết bao người, cả đàn ông lẫn đàn bà, bước chân vào đời với sức học chắc chắn, với những mộng tươi đẹp, thế mà rồi đến 40 tuổi đã kiệt lực vì thất bại, vì chán nản và lại đèo thêm bịnh thần kinh! Sự thiệt, sự lựa được một nghề hợp với bạn cũng quan trọng cho sức khoẻ của bạn nữa. Bởi vì mệt mỏi đến với ta mau lẹ lạ thường.
Còn 23 phần trăm nữa nhận lời trong lần thứ nhì. Đại tướng Washington, Robert E. Trái lại trong tám người, có một người chết vì nội ung.
Xét kỹ thì mình không kinh nghiệm, chưa đóng trò lần nào, vậy chắc chỉ có nhan sắc của mình là giúp mình được thôi". Tôi lại nghĩ rằng người ta trả lương cũng chỉ để tôi làm công việc ấy. Rồi lần lần tôi thất vọng đến nỗi khinh nghề và có ý giải nghệ.
Tôi không còn mảy may chú ý tới sự chia rẽ các môn phái vì tín điều của họ khác hẳn nhau nữa. Luôn luôn má tôi bảo phải "ăn chắc mặc dầy". Mới đầu chúng mọc rất mau.
Chính ông Carrier đã dạy tôi bữa cơm trưa dùng với ông tại Câu lạc bộ kỹ sư ở Nữu Ước. Mỗi buổi sáng chúng ta phải tự khuyến khích cho can đảm làm việc cả ngày". Ông nói: "Còn trẻ, tôi giúp việc Công ty luyện kim Buffal ở Nữu Ước.