Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay. Nếu bạn bị mắc lỡm ngay ở những bài lựa chọn thật ảo đầu tiên, bạn thường khó tránh khỏi lựa chọn sai. Đôi lúc anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề trước những kẻ đồng hành coi nghệ thuật anh đeo đuổi là một mục tiêu thắng thua bất chấp thủ đoạn.
Tạo hóa thật tốt cho con người bộ óc. Phải hết sức giữ gìn. Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ.
Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra. Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có. Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó.
Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều. Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn. Sẽ là đê tiện khi đòi hỏi lòng bao dung cho sự kém cỏi trong nghệ thuật.
Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở. Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn. Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện.
Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp. Một số cô bạn cùng lớp cũng thế. Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức.
Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền. Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. Tôi muốn đâm vào đâu đó.
Một pho tượng im lìm. Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này). Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở.
Êm dịu và hoang vắng. Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống. Còn một ngày nữa mới tới hạn.
Chính nó làm bạn đau không ít. Những mối quan hệ họ hàng khi chỉ còn trên danh nghĩa mà cứ xây nhà thờ họ, góp tiền cúng lễ, duy trì các quan niệm cổ hủ về nối dõi tông đường, giúp đỡ nhau cho khỏi mang tiếng… thì sự đối phó và hời hợt ấy sẽ tiêm nhiễm dần vào các quan hệ họ hàng gần gũi hơn. Tôi thôi xúc động rồi.