Mới đầu, tôi cứ tưởng anh đã đổ quạu. Cho nên ông rán mỗi tuần thắng một tật và mỗi ngày ghi lại hành vi để xem lùi hay tiến. Chính Gilbert và Sullivan điên như vậy.
Vậy mà ông Withouse ở toà báo Seattle Star đã viết cho tôi: "Tôi đã lại phỏng vấn bác sĩ Loope nhiền lần. Tôi luyện nó, săn sóc nó, bồi dưỡng nó chứ không làm nó phí sức hoặc bỏ phí nó, như vậy nó sẽ là một cái máy hoàn toàn để tôi sai khiến. Tôi hoàn toàn đứng về phương diện y học mà nói vậy.
Cho nên tôi phải viết chương này để gõ cửa bạn và xin bạn đề phòng. Ngồi trên xe điện, bà ta bắt đầu tưởng tượng thêu dệt trong óc những khung cảnh về đời tư của một vài hành khách cùng đi chuyến xe với bà. Nghe ông nói lại càng bủn rủn thêm.
Nếu có người chửi bạn là "một thằng điên", bạn sẽ làm gì? Giận dữ chứ? Đây, ông Lincoln làm như vầy: Vì ông ấy gần như luôn luôn có lý. Họ cho rằng không được mài đũng quần ghế một Đại học đường là một điều bất lợi.
Từ ngày ấy, mỗi lần gặp một vấn đề tôi lo lắng thì tôi lập tức áp dụng định thức của ông già H. Nó giản dị vô cùng và ai cũng áp dụng được. Nhất là ông lại có thì giờ suy tưởng.
Nếu sau khi đã lập ngân sách một cách khôn khéo mà bạn vẫn còn thấy không đủ tiền tiêu tới cuối tháng, bạn có thể theo một trong hai cách sau: Hoặc rầy la, quạu quọ, phàn nàn, hoặc làm việc để kiếm thêm ít tiền ngoài nữa. Rồi đưa cho người quen đọc. Những vật này đều giúp tôi sống một đời sống phong phú, đầy đủ sung sướng.
Ông tên Tromper Longmay và hãng ông ở đường 40 Wall street. Tôi lo lắng không biết có làm tròn phận sự không, có sống sót để về ôm đứa con một hay không - đứa con mới 6 tháng mà tôi chưa được biết mặt. Lúc nào rảnh thì viết tiểu sử các danh nhân hoặc những loại sách thiết thực như cuốn bạn đương đọc đây.
Một con mắt đã gần mù hẳn rồi, còn mắt kia cũng sẽ mù luôn. Khi ông còn là một tác giả trẻ tuổi hăng hái, ông lo lắng vì mất ngủ, cho nên ông xin một công việc nặng nhọc tại sở Hoả xa trung ương ở Nữu Ước. Mới ra với số vốn là 55 mỹ kim mượn của bạn, ông phát đạt ngay và mỗi năm kiếm được 20.
Bức thư của ba tôi làm tôi tức giận. Kiếm thêm cách nào? Thì tìm xem thiên hạ có cần gấp vật gì mà hiện nay chưa được cung cấp đủ không? Đó là cách của bà Nellie Speer ở Nữu Ước. Trước khi thắng được nó, tôi sống 11 năm trong cảnh địa ngục mà tôi tự giam vào.
Tôi không tin rằng có người nào cầu nguyện xin một điều, hết ngày này qua ngày khác mà không lợi một chút gì cả, nghĩa là không làm một chút gì để thi hành điều mình cầu nguyện. Sau cùng tôi bắt tôi nhận một tình thế không thể hay đổi được và nhờ vậy tôi thắng nổi ưu tư và sợ sệt. Suy nghĩ một chút, cẩn thận một chút thì có lẽ chỗ sữa này đã không mất.