Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó. Những thứ đáng ghét nhất. Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy.
Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn. Cũng có hôm ngủ khá say. Có thể leo lên băng ghế cao hơn để nằm nhưng nóng hơn.
Quả là tôi không muốn viết mấy về những cái này khi nó khô khan. Và lòng quả thấy băn khoăn thì hãy cho bà ấy tiền hoặc đến tận nhà thăm hỏi. Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối.
Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân. Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà. Hình như chưa bao giờ bạn nói mê.
Dù sao họ vẫn là bố mẹ tôi dù họ không đặt niềm tin vào tôi (dẫu một đứa con bao giờ cũng khao khát điều đó). Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Nghĩa là không đứng trên người khác.
Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán. Tôi có làm gì ám muội đâu. Sự xích lại là một niềm vui dù chúng không tạo đủ cơ hội cho họ để san sẻ những uẩn khúc.
Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng. Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình. Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ.
Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá. Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả. Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo.
Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt. Bạn chưa làm được gì cho họ. Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường
Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác. Điều khiển thanh niên, người lớn bằng các cuộc chơi, chất kích thích và tình dục. Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức.