Chắc em buồn vì vừa nãy, có thằng tạt xe ngang đầu, anh buột miệng chửi thề. Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất.
Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống. Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt. Có lí do cũng không khóc.
Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo. Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước. Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác.
Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế. Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung.
Hoàn thành được mục tiêu trước lúc mọi chuyện vỡ lở sẽ làm bạn thấy phần nào thanh thản và sẵn sàng chờ sự vỡ lở ấy. Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim. Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn.
Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy. Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự. Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư.
Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào. Tôi thường tự hỏi từng người quen tôi gặp sẽ phản ứng gì khi đọc những điều tôi viết. Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành.
Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai. Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình. Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá.
Vì gia đình? Có, tất nhiên là có. Để là một người am hiểu nghệ thuật, biết đàn hát vẽ vời? Bạn chỉ đọc vài trăm cuốn truyện, bập bẹ đánh được bài sòn sòn sòn đô sòn, và không biết đánh bóng một quả táo… Bạn chỉ có bản năng. Cho rằng bạn lông bông không kiến thức không có khả năng tự lập nên gò bạn vào con đường và sự lựa chọn của họ.
Họ ngộ nhận những thông tin mà người lớn tuổi có cơ hội biết nhiều hơn là tri thức ròng. Và đợi bạn có thể là một vài cái tát. Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì.