Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe. Và bác thường là người chiến thắng và đạt được mục tiêu. Chả là tôi có làm chân loăng quăng ở công ty gốm sứ mây tre đan của chị.
Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây. Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu.
Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau. Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì. Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười.
5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man… Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống. Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả.
Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn. Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu). Sự im lặng cũng rưa rứa.
Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này. Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin. Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp).
Nhưng mọi người thì khác. Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất. Chỉ vì chữ vì mà nhân loại bị ghét lây.
Đời sống cần những đột biến. Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy. Vợ bảo: Thế lúc dự báo đúng anh chỉ đọc mà cũng được thơm lây thì sao.
Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình. Nhầm! Lúc này (lúc khác thì hẵng để lúc khác nói), tôi muốn đặt một tia lửa ở những người tài. Họ bảo có năng khiếu đấy, chỉ thế thôi.
Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình. Con đi đâu, làm gì, nó đều báo cho bác cả. Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự.