Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm. - Tôi rất mừng vì điều ấy.
Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra. Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào. Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang.
Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi. Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới. Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu.
Để tí nữa em bảo cháu vào. Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng. Chơi là lừa tất cả mà khiến họ tin, là tin tất cả dù họ luôn lừa, là khiến họ cảm thấy bị lừa bị hoang mang dù họ phải tin.
Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy. Tôi chỉ ủng hộ dân chủ và những anh có vẻ hợp với chiêu bài dân chủ của tôi. Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi.
Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa. Chẳng là đang thu thập tư liệu cho câu chuyện này. Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai.
Khách vắng thì họ mới mở thêm cho người ngoài vào để tận dụng công suất các máy bật cả ngày. Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn. Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi.
Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu. Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày. Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa.
Lạ là con chó không sủa một tiếng nào. Lát sau, tôi rủ ông anh ra. Nhưng mọi người thì khác.
Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây. Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả. Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế.