Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế. Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ. Lúc thì một vài tháng mới đến một lần.
Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật. Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình. Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà.
Và sốc trước một chuỗi ngày dối trá của đứa cháu? Bạn từng nghĩ đến chuyện này. Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi. Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc.
Không có kẻ sống sót, chỉ có kẻ nín thở được lâu nhất. Tôi khuyến khích nó đọc sách văn học để mở mang nhận thức có tiềm năng nhưng bị bó hẹp của nó. Thằng này ăn mặc phong phanh.
Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động. Đó là một sự chuyển đổi quan trọng. Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa.
Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ. Những thứ đáng ghét nhất. Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù.
Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học. Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó. Chà, bạn múa may quay cuồng một lúc, thằng cướp văng ngay xuống hồ.
Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng. Là cả ham muốn hành động theo bản chất. Bị điểm kém chẳng hạn.
Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy. Nhưng bởi vì không biết giống thế nào. Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ.
Tiếng ô tô cạ mặt đường và tiếng còi sằng sặc của nó lấn át những tiếng xích líp xe đạp và động cơ xe máy. Ta cõng nàng đi trên sóng. Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình.