Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung. Vì nó sẽ chóng hết lắm khi bạn thấy sự thương cảm đã nhàm, những cảnh đời éo le càng ngày càng hiện lên dày đặc và rõ ràng hơn với đôi mắt rách mất lớp màng ngây thơ. Nhằm sớm tạo ra những con người ưu tú hơn.
Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại. Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi. Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ.
Và lẻn vào hủy hoại nốt tình cảm gia đình. Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở. Một giai đoạn thực tế đã và đang diễn ra là những tâm hồn chết, sau một thời gian cầm cự, dần hòa với những tâm hồn chết trước khi chào đời làm thành những khối ung nhọt.
Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp. Có thể đó cũng là một cách chơi của cậu. Tôi biết ông rất yêu vợ.
Nhưng bản thân sự lương thiện không cho ta uống chết nó. Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa. Không gì tự nhiên mất đi.
Nó vẫn còn hoang dã. Ốm ra đấy mà làm gì. Một khuôn mặt ai ai cũng có.
Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu. Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm. Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ.
Nói hay hoặc đúng không mà thôi. Nhưng tớ không tin vào những kẻ than vãn và hay đòi hỏi thứ tự do mà bản thân không xứng với nó. Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này.
Việc lựa chọn lăng xê và cộng tác làm ăn với tôi sẽ đem lại cho họ không ít màu mỡ sau này. Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí. Con nghe lời bác nào.
Ta chờ ai đó đến hỏi ta. Nó cũng như tình yêu thương. Hơn thế, tôi thương nó… Những dòng suy tưởng ấy chắc chảy tràn trong bác.