Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự). Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc. Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau.
Một người theo ngành sư phạm sẽ không còn ấp ủ ước mơ ươm mầm trẻ thơ. Nước mắt tôi lại rơi. Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác.
Dù như thế có nghĩa là lớn đầu rồi mà tôi vẫn chẳng tàn nhẫn được mấy. Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư. Bị nghi ngờ cũng đáng.
Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che. Chỉ còn dòng máu là hoang dã. Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình.
Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu. Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi.
Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không. Tôi làm độc giả cho tôi. Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên.
Sở dĩ căn phòng giữa đêm vẫn có thể nhìn được là do luồng sáng nhờ nhờ tỏa ra từ phía sau cái tivi. Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn. Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con…
Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống. Rồi thì bạn vẫn hồn nhiên nhưng đó là một vết thương đầu đời trong tiềm thức mà những sự thể tiếp theo làm nhói lại. Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp.
Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối. Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính. Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo.
Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân. Vì nó lại muốn chữa cho chính bác sỹ. Trên đầu hộp dầu cá là một con cá sấu lưng xanh bụng vàng mà mỗi lúc lên dây cót, nó đi cà giật và trông khá thật.