Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do. Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn.
Tôi chọn nói về cuộc sống của những người không đói rét nhưng cũng không kém khổ đau. Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc. Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề.
Vậy thôi, bạn sống bình thường. À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé. Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ.
Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn. Tôi chả thấy thú vị gì cả. Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình.
Y học bó tay… Mọi người cười thích thú. Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về. Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ.
Êm dịu và hoang vắng. Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng. Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội.
Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá. Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp. Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn.
Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực… Bố sẽ không phải chuẩn bị tinh thần đi uống rượu làm quen với mấy ông to to mà mai đây nếu bạn xong cái bằng, họ sẽ dễ làm sếp của bạn. Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ.
Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế? Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường. Tôi ủng hộ cái đúng.
Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên). Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. Căn nhà chắc sẽ trầm đi.