tôi muốn có thì giờ tháo bộ máy ra xem xét nó chạy ra sao". Vậy thì tại sao lại còn dựng thêm những trở ngại nữa? Tại sao tự mua lấy cái bất lợi cho mình vậy? Muốn chứng minh điều đó, phải lập lý một cách kín đáo, đừng cho người nhận thấy chủ ý của ta. Muốn dẫn dụ người, không phải tranh biện mà được.
Bernard Shaw nói rằng họ không, không đủ, phải thực hành nữa. Như vậy chúng ta khích lệ họ cho họ tiếp tục gắng sức. - ồ! Con vật nhỏ này mà làm hại gì ai được? - Dạ, nhưng nó có thể cắn chết những con sóc được! - Thôi thầy, đừng làm lớn chuyện! Bây giờ tôi chỉ cho thầy.
Chắc bạn đã được nghe người ta nói tới nó: tên nó là Caruso. Mà bức thư của nó có khác gì một tờ châu tri không? Tôi không ưa cái giọng đàn anh đó. Một vị mục sư nổi danh ở Huê Kỳ, ông Lyman Abbott, khi nhận chức, phải đăng đàn thuyết pháp tỏ ý ai điếu và ca tụng công đức vị mục sư tiền nhiệm mà hồi sanh tiền vốn có tài hùng biện.
Tôi thấy bà chế ra được nhiều đồ thiệt tài tình và tôi tỏ lời khen. Chúng ta có lẽ không bao giờ có cơ hội hòa giải một vụ đình công, hoặc hùng biện ở tòa, nhưng có nhiều trường hợp khác mà phương pháp trên kia giúp ích cho ta được. Cách đây vài năm, cháu gái tôi, Joséphine Carnegie, rời quê hương tới làm thư ký cho tôi tại Nữu Ước.
Là dùng lời ngọt ngào thân mật và lời khen khôn khéo. Và bây giờ, tôi xin kể ba thí dụ mà sự áp dụng những phương pháp trên kia đã mang lại những kết quả rất khả quan. Tôi đã có một lần phỏng vấn Stefanson, nhà thám hiểm sống 11 năm ở gần địa cực, trong 6 năm ăn toàn thịt bò và uống nước lạnh.
Lòng tốt của ông có kết quả là khuyến khích những người có hảo ý. Nếu không thì bị thiên hạ bỏ quên. Đó, một bà cụ bệnh tật, đội nặng cả một thế kỷ trên mái tóc bạc phơ, trí nhớ thì lu mờ mau đến nỗi chính con gái cụ mà cụ không nhận ra được nữa, vậy mà còn chú ý đến chiếc áo như vậy đó!
Ông có thể trở về Philadelphie. Mỉm cười với ai, tức như nói với người đó: "Tôi mến ông. Chương Một Nếu bạn bắt buộc phải chỉ trích, thì xin bạn bắt đầu như sau này
Ông không nói: "Tôi không muốn rằng hình của chúng nó được in trên báo". Bạn nên ráng hiểu họ. Cho nên, ở thế kỷ thứ 20 này, thế kỷ của khoa học và của phát minh, mà còn thấy biết bao gia đình khuynh bại, biết bao cuộc đời tan nát, chỉ do người ta không biết những luật nó điều khiển một bản năng tự nhiên nhất, thâm áo nhất, thì bạn có thấy se lòng hay không?
Người Hòa Lan, trước khi vô nhà, phải cởi giày ra, để ở bực cửa. Cho tôi biết số hàng đã bán như vậy tổng cộng bao nhiêu tiền: con số ông cho càng đúng càng hay. Ngài tả tỉ mỉ loài chim đó cho nó nghe.
Ông ta cầm một lọ rồi tới lọ khác, đọc miếng giấy; hỏi tôi vài câu rồi chúng tôi trò chuyện thân mật. Ông gợi tới một tình đáng kính và rất trong sạch, tình con yêu và kính mẹ. Ông Farrell nói: "Trước kia, nếu gặp trường hợp đó, tôi đã chạy lại kiếm người mướn nhà, biểu ông ta đọc kỹ lại thể lệ trong tờ giao kèo.