Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra. Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về. Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông.
Nhà văn ngước lên và thấy đôi mắt đầm ấm của vợ. Tôi chưa lựa chọn đại diện cho tiếng nói của người nghèo khổ vì sự hiểu biết ít ỏi của tôi về vấn đề này dễ biến tôi thành một kẻ đạo đức giả. Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế.
Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần. Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói. Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng.
Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà. Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu.
Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó. Tiếc là tôi không phải quí khách. Bác hỏi: Sao con không đi học.
Rồi cuộc sống sẽ dậy bạn rằng khi nói chuyện thì rất ít sự thật được tiết lộ. Ban đầu, sức mạnh, khao khát tuổi trẻ khiến bạn không dung hòa được. Thế giới trong óc thật hỗn tạp.
Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ. Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng. Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá.
Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn. Nói hay hoặc đúng không mà thôi. Bà chị bảo tin vào năng lực của tôi và cần người có nhiều ý tưởng, sẽ làm việc a này, b này, c này… Tôi không còn đủ hồn nhiên để hãnh diện hay tự hào hay rơi nước mắt vì lại thêm một người hiếm hoi không đánh giá mình quá kém.
Cô nàng y tá nở một nụ cười đĩ thõa với gã tiền đầy sức mạnh và cơ bắp. Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục. Chả là hôm qua có chuyện.
Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Uống là cháu nôn ra đấy ạ. Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng.