Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé. Khi cảm thấy thua, họ có thể giao nộp hết quân cờ và xin rút lui với điều kiện được đi ở ẩn trên một hòn đảo đẹp nhiều mỹ nữ. Với đời người, ngắn lắm.
Chơi là thay đổi nhân loại mà cũng làm họ chả mảy may suy chuyển. Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích. Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết.
Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không. Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn. Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu.
Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé. Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ. Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút.
Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó. Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi. Người rỗng như không có lực.
Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi. Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao. Dù mẹ không bay, không bay đâu.
(Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời). Với bác gái, tôi không dám im lặng khi bác hỏi. Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể.
Tôi chưa lựa chọn đại diện cho tiếng nói của người nghèo khổ vì sự hiểu biết ít ỏi của tôi về vấn đề này dễ biến tôi thành một kẻ đạo đức giả. Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức. Con mèo quanh quẩn bên nách.
Đừng sa sầm mặt như thế. Một pho tượng im lìm. Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ.
Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại. Những mối quan hệ thì vô số, chẳng thua ông to bà lớn nào. Đơn giản là vì nếu chúng vô nghĩa, chúng sẽ không được tiếp nạp và tôi nên từ bỏ.