Bạn còn phải sống dài dài. Bạn phân vân không biết chọn cái nào. Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa.
Hạn chế ra ngoài nữa. Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây. Và vì thế, nó mạnh hơn.
Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu. Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi.
Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường. Hoặc: Con chỉ hoang tưởng. Bây giờ đến tiết mục bể sục.
Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi. Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Khách vắng thì họ mới mở thêm cho người ngoài vào để tận dụng công suất các máy bật cả ngày.
Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường. Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy. Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa.
Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi. Quá nhiều lí do để sống. Dẫu không phải không có lúc buồn.
Và sự chậm chạp trong việc xoay trở cũng đánh mất thời gian để đọc trận đấu. Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai.
Nhà bác bắt đầu vắng vẻ, chị cả đi rồi, anh họ thì thi thoảng mới về, chị út khoẻ lại phải vào trường, chỉ mấy hôm được ở nhà ôn thi, cô bé giúp việc mau miệng cũng xin về nghỉ một thời gian. Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần. Là dông dài, là ngắn ngủi.
Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi. Ông sợ những tiếng rơi uất hận ấy sẽ làm vỡ giấc dịu êm hiếm hoi của vợ. Tưởng chăm hóa ra vẫn lười.