Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ. Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm. Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ.
Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới. Ta không thích nổi cáu. Đời bao nhiêu cảnh để đời.
Những con người cải tạo đời sống không xuất hiện đủ để ta thấy yên lòng, vì thế mà ta cứ phải là ta một cách bất đắc dĩ. Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó. Con nói chuyện với bác này.
Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt. Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi. Gieo hành vi gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt bản chất.
Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi. Không để nàng phải đau đớn hơn nữa. Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ.
Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh. Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội. Mà không, ngay từ lúc lấy lời khai, đồng chí ấy đã biết tên mình.
Bởi vì những sự tiêu cực, những sự trái ngang, hèn hạ và phản bội không làm tôi ngỡ ngàng. Bạn chợt muốn có cái máy ảnh bên cạnh để chụp. Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn.
Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại. Nhưng rồi sẽ được nhiều người yêu quí. Hiếm người thấy đỏ mặt.
Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an. Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong. Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi.
Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé. Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa. Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng.