Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường. Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác. Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được.
Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm. Sức khoẻ yếu thì học thêm tại chức tiếng Trung với cả phấn đấu vào Đảng vội làm gì.
Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống. Nhưng trên vỉa hè, có tấm biến Xin quí khách vui lòng để xe lên vỉa hè. Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ.
Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán. Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia. Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm.
Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm. Cuộc đấu tranh mà một bên là những người ban phát, phán xét. Mẹ vòng sang bên trái tôi.
Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài. em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi Bà già vục đầu vào thùng rác.
Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé. Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên). Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay.
Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa. Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây. Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn.
Chỉ có giữ được nhân cách và không giữ được nhân cách mà thôi. Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt. Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được.
Ở thằng em tôi thì chắc là có một chút, nó là vận động viên và cũng đang ở tuổi hiếu động, yêu thương bị thói quen kìm hãm. Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại. Ngày hôm qua cháu không học gì cả.