Megiddo ngừng nói khi nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ đến hỏi có người nào biết làm việc đồng áng không. Vậy thì làm sao mà giàu có cho được! Do đó, cho dù cháu là một người làm công nghèo khó, cháu phải làm thuê làm mướn cho chủ để có cái ăn, cái mặc nhưng cháu cũng nên để dành. Trước đây, tôi cũng bắt đầu sự nghiệp làm giàu bằng công việc giống như bạn.
Trên lưng mỗi người là một túi da dê đựng đầy nước. - Cuộc sống của tôi có hơn gì anh đâu. Từ đây, anh phải lo làm việc của anh đi.
Kìa! Những người có tóc hoe vàng đến từ phương Bắc; những người da đen hay cười đến từ phương Nam; và cả những người da nâu nữa. Bỗng từ xa, một đoàn người đông đúc xuất hiện. - Không phải như thế đâu! – Ông Algamish từ tốn trả lời.
Dabasir cũng vậy, nhưng lần này anh gọi lớn: Tất cả sự giàu có của nó là nhờ ở con người. Tôi chỉ mong ước làm sao để nó chứa thật nhiều tiền và trở nên nặng trĩu.
Bởi vì, tôi biết chắc vào sáng ngày mai, những người nô lệ của tôi có thể lùa cả bầy cừu qua cổng thành và bán với giá cao hơn rất nhiều. Tôi sẽ cho anh thấy những vật thế chấp tôi giữ lại của người vay tiền và sẽ kể tiếp cho anh nghe vài câu chuyện thú vị về điều này. Trong khi, hai bà trẻ hơn thì cười mũi và xem tôi như một trò tiêu khiển.
- Nhưng tất cả số vàng mà chúng ta đã từng chi ra để thực hiện các công trình đó nay đi đâu cả rồi? – Nhà vua Sargon hỏi lại. Song đến ngày mai, chúng ta lại tru tréo lên bởi vì chúng ta để mất vàng. Đó là những người có khả năng kiếm ra tiền, như anh chẳng hạn.
Chỗ ở mới của ông khá tốt. Tôi đến đây cũng không phải để vay vàng, mà là vì cần tới những lời khuyên khôn ngoan của anh. - Thời gian trôi qua rất nhanh và chúng tôi cũng không còn trẻ nữa, nhưng chúng tôi chưa tạo dựng được gì cho cuộc sống của mình cả.
Đó cũng là câu chuyện mà tôi sắp kể ra cho các bạn nghe đây. Hiện nay tôi đã rất thông thạo việc buôn bán, nhất định tôi sẽ cố gắng làm việc để kiếm nhiều tiền. Khi ông Algamish qua đời, tôi đã nhận được một phần tài sản của ông ấy đúng như thỏa thuận trước đây.
Trong tình cảnh này, tôi có đủ dũng khí để thoát khỏi số phận nô lệ không? Phải chăng bà Sira đã nói về tôi rất đúng – tôi là một kẻ hèn nhát, một kẻ có linh hồn nô lệ. Bọn ông đoán anh ta là một thủy thủ. - Nào! Giờ hãy nói cho tôi biết, anh đang gặp những khó khăn g
Đầu tiên, chẳng thấy ai chú ý đến cả, ông cảm thấy thất vọng nhưng vẫn cố gắng tiếp tục rao bán. Tôi nhìn vào khoảng không trước mắt. Điều này khiến cho tôi thích thú và tập trung nỗ lực làm việc nhiều hơn.