Và chấp nhận đời không phải trò chơi. Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ. Cũng không được đọc truyện nữa.
Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn. Và như thế, em hiện hữu. Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần.
Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai. Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ. Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai.
Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy. Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt. Tôi ngồi như tượng đá.
Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi. Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc. Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác.
Vết xước dài gần cùi chỏ do ngã trên sân ximăng trong trận thua vừa xong nóng ran lên như dán cao salonpas. Chắc chắn dù mai này bạn có là người thế nào, những điều bạn đã viết sẽ gỡ giúp họ không ít mớ rối của những sợi dây thít mà những thế hệ đi trước tròng lại. Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng.
Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba. Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó. Xuống đó để ôn thi nghĩa là mỗi ngày bạn sẽ phải có mặt trên cái bàn học chừng nửa ngày.
Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường. Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột. Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ.
Để không bao giờ khuỵu xuống cả. Sở dĩ những kẻ có tài nhưng không có thiện tâm cũng không thoát nổi bất hạnh là vì họ sớm muộn cũng bị quả báo, phản bội từ chính những kẻ thân thích, máu mủ nhất. Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt.
Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường. Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy. Và ông vội ngoảnh đi.