Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không. Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau. Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá.
Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công. Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió. Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường.
Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi. Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch. Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả.
Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số. Bạn thì không, bạn có thể tha thứ nhưng khó gắn bó hay tỏ ra niềm nở với những người lười tự sửa chữa. Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ.
Tôi để vài ngày trôi đi. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Hết xe này đến xe kia khoe giọng hát của mình trong cuộc thi ngoài trời.
May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu. Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả. Tôi giới thiệu qua và bảo ông anh phải tắm để cho da ẩm rồi vào xông hơi khô.
Mong ông chỉ nói những điều cần nói. Một kẻ lạc loài vô cảm. Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng.
Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu. Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết. Nó dẫn đến những hành động đầy cảm tính khi cần lí tính và ngược lại.
Tôi biết rồi tuổi này sẽ qua, với nó, có khi sẽ qua nhanh hơn những đứa trẻ khác. Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn.
Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm. Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ. Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời.