Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê. Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa.
Hôm nay, chúng tôi đến đó gồm ba người. Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc.
Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe. Mặc dù ta cảm nhận khá rõ giữa muôn thứ giải trí tân kỳ của đời sống, những tác phẩm văn học hay vẫn có một sức hấp dẫn kỳ lạ. Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ.
Không cất đấy, làm gì được nhau. Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà.
Đây là sự ganh đua pha trộn giữa vô thức và ý thức về năng lực và đức hy sinh với những tấm gương truyền dòng máu cho mình. Tôi đang làm cái việc đỡ cho các nhà nghiên cứu mình về sau. Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh.
Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên. Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh. Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc.
Hôm đó trời mưa to vừa tạnh. Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ. Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó.
Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng… Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội. Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó.
Cháu nó đang bị đau cơ. Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi. Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường.
Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước. Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp. Họ biểu trưng cho chính họ.