Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em. Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác. Bác không đòi hỏi ở cháu điều gì.
Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại. Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt. Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy.
Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại. Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên. Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau.
Có người cúi mặt bấm di động. Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương. Họ nào có tội tình gì.
Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới. Lúc đó tôi không có nhà. Đầu và da mặt bạn mát lạnh.
Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh. Trước đây, nếu bạn đột ngột bỏ đi thì mọi người sẽ lại huy động lực lượng tìm cho bằng được, rồi chắc sẽ họp gia đình và tổng phê bình. Cửa ải đầu tiên là bác trông xe.
Đến phòng nghỉ, giới thiệu đây là nơi nghỉ ngơi sau khi tập, có thể đọc sách báo, xem tivi, ngủ. Bạn mới khai thác được một phần nhỏ của mình. Rồi hình như cả tiếng chảo mỡ sôi dưới tầng hai.
Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc. Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi. Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi.
Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ. Hoá ra là chị út phải vào viện mổ ruột thừa. Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán.
Không, tôi không cần biết. Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời. Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu.