Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng. Giọng mẹ bắt đầu ướt. Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa.
Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác. Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết. Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá.
Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào? Đời sống luôn cần những sự dung hòa. Đó cũng là một thứ trói buộc.
Thôi, không cần lăn tăn cho mệt. Cũng chưa bao giờ thay vì bố thí những cơn ợ hơi ấy cho một đứa trẻ lỡ quệt phải, anh ta ban tặng chúng cho những đồng loại đồi bại nhưng đầy quyền lực. Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào?
Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét. Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực. Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào.
Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt. Tôi cũng tưởng mình đùa. Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn.
Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng. Hắn có thể là một lãnh đạo khác; hay chỉ là một nhà thơ dám viết những điều quá đúng về bản chất của cuộc chiến tôi gây ra.
Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào. Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục. Mân mê hoài cuốn anbum.
Cháu về nhà vẫn bảo các bác chăm sóc cháu rất kỹ đấy ạ. Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi. Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế.
Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng. Dù chỉ là một nhân vật. Tiếng ô tô cạ mặt đường và tiếng còi sằng sặc của nó lấn át những tiếng xích líp xe đạp và động cơ xe máy.