Sexkiss

Bố ông chồng thay con trai bị liệt dương "chăm sóc" con dâu

  • #1
  • #2
  • #3
  • Tất nhiên sống theo cách của bạn, dù bạn thôi đánh nhau từ lâu, cũng không có nghĩa là bạn sẽ không bao giờ đấm vỡ mặt ai trong cái kiểu đời sống này. Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn. Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược.

    Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi. Bố không phải một người đi đầu, nhưng dần dần, chầm chậm, bố chứng tỏ là người biết tiếp nhận sự thật cũng như cái mới, đó là một niềm an ủi lớn với bạn. Rồi ông lại bảo: Thôi.

    Nếu họ cho rằng cái cách mà bạn sống và tư duy là sai thì bạn sẽ còn sai nhiều lắm. Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn. Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ.

    Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời. Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia. Chứ không thở dài như những người thân…

    Vào đây, trời trở nên dịu hẳn. Là dông dài, là ngắn ngủi. Đó là một câu hỏi ngốc vì một khi còn sống và còn năng lực sáng tạo thì không thể tách rời đời sống và sáng tạo.

    Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí. Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin.

    Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì. Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả. Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại.

    Rất nhiều ngọn nến âm thầm trong bóng tối chờ những ngọn lửa đầu tiên. Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch.

    Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn. Trông như một thứ thực vật biến đổi gen hoặc người cấy gen thực vật. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy

    Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì. Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng. Cái gì cũng trôi tuồn tuột.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap