Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát. Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường. Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài.
Đoán rằng nó bên dưới tầng một vì nghe có vẻ xa xôi. Mặc dù bạn biết ngủ nhiều cũng chẳng bổ béo gì cho sức khỏe. Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung.
Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Tình yêu bao giờ cũng mới. Bạn mơ cái gì đó về bóng đá, cái này thì bình thường.
Câu chuyện này tôi gửi đến bạn. Cái đó tạo nên sự chia ly, sự cô đơn và lòng hận thù. Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết.
Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta. Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa. Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc.
Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau. Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo. Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn.
Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi. Giọng mẹ bắt đầu ướt. Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt.
Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên. Dù nó làm bạn mệt thêm nhưng nó khá được việc. Bắt đầu chan chán, rủ cậu em đi bơi.
Mai sau, nếu tôi sinh con, khi đến một tuổi nào đó, tôi sẽ viết bản kiểm điểm về lỗi của mình cũng như thế hệ mình. Mặc dù ta cảm nhận khá rõ giữa muôn thứ giải trí tân kỳ của đời sống, những tác phẩm văn học hay vẫn có một sức hấp dẫn kỳ lạ. Những hình ảnh đã nguội.
Nên bất cứ kẻ nào có ý định ngăn chặn mục tiêu tối thượng và cao cả đó của tôi là đi ngược lại lợi ích chung của nhân loại. Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ. Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ.