Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu. Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên.
Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn. Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng… Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy.
Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó.
Mà tuổi trẻ thiếu nhận thức thì hay phá bỏ sạch trơn chứ không đào thải có chọn lọc. Đến lượt máy treo ngược người. Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về…
Ngồi lên giường lại nghe bác lặp câu hôm qua và nhiều hôm trước nữa: Cháu đừng để mất lòng tin của mọi người. Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được. Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó.
Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc. Hiếm người thấy đỏ mặt. Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò.
Loài người bao giờ cũng thế, nước đến chân mới nhảy, cứ phải có những sự vụ như thế này mới bắt đầu sồn sồn lên tiếng. Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết. Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần.
Ngày hôm qua cháu không học gì cả. Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình. Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh.
Còn lười và nhát, thì chịu. Tôi sẽ kiếm tiền, nhiều tiền. Đó là một niềm an ủi.
Đến lượt máy treo ngược người. Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm. Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn.