Thêm nữa, mặc dù đã chung sống với nhau nhiều năm, nhưng tôi vẫn không sinh được một mụn con nào. Bọn ông đoán anh ta là một thủy thủ. Ta cũng nghe nói Arkad là người giàu nhất tại Babylon.
Đây chính là phương thức chữa trị thứ tư có tầm quan trọng rất lớn trong việc làm giàu. - Để hiểu rõ vấn đề, chúng ta cần nghe càng nhiều càng tốt những kinh khác nhau về sự may mắn. Tôi không biết phương hướng nào dẫn đến Babylon, nên cứ nhắm mắt đi bừa trong sa mạc.
- Đây là một vấn đề rất hay và đáng để chúng ta thảo luận. Bọn ông đoán anh ta là một thủy thủ. Những chứng tích còn lại cho thấy Babylon là nơi sản sinh những kỹ sư đầu tiên, những nhà thiên văn học đầu tiên, những nhà toán học đầu tiên, những nhà tài chính đầu tiên, và là dân tộc đầu tiên có chữ viết.
- Thật bất công quá! – Hadan Gula kêu lên phẫn nộ. Một mặt, ông rất phấn khởi trước sự thành công ngoài sự mong đợi. Cậu nghĩ như thế nào, Tarkad? Cái dạ dày trống rỗng của cậu có làm cho đầu óc của cậu sáng suốt hơn không? Cậu có sẵn sàng lấy lại uy tín và lòng tự trọng của mình không? Cậu đã nhìn thấy giá trị thật của cuộc sống chưa? Cậu có mong ước trả hết các món nợ của mình và trở thành một con người đáng kính ở Babylon không?
- Ước gì tôi có thể trả lời được câu hỏi của anh! – Kobbi đáp lại. - Arkad! – Nhà vua hỏi – Có phải nhà ngươi là người giàu có nhất tại Babylon này không? Điểm này cũng được tất cả mọi người hoàn toàn đồng ý.
- Cháu nghĩ ta đang lừa gạt cháu ư? – Ông Algamish nói tiếp – Nhưng thật ra ta đang trả công cho cháu gấp ngàn lần so với công sức mà cháu đã bỏ ra đấy, nếu cháu đủ thông minh để nắm bắt chân lý ta vừa nói. Nhưng sau đó, anh ta cứ tìm cách nấn ná ở lại và không chịu trở về nhà để lấy tiền như đã hứa. Mặt khác, ông nhìn thấy tương lai của mình rồi sẽ tương tự như cuộc sống của Arad Gula lúc bấy giờ.
Số là khi tôi còn trẻ, tôi có quen với một cặp vợ chồng nông dân. Biết được tôi đã từng chăn dắt lạc đà ở Syri, nên ông ấy giới thiệu tôi đến làm việc cho ông Nebatur, người buôn lạc đà đáng kính mà chắc hẳn quý vị ở đây đều biết. Suy nghĩ một lúc, ông quyết định vượt qua sự e ngại và cất giọng nhẹ nhàng.
- Babylon đấy thật sao ông? Đã từ lâu rồi cháu luôn ao ước được nhìn thấy vương quốc giàu có này. Người này tiếp nối người kia cặm cụi làm việc như những con kiến, từ hừng sáng cho tới khi tối mịt. “Vào một buổi chiều cách đây đã nhiều năm, trải qua một cuộc hành trình dài ngày gian khổ để tìm mua gia súc, tôi vẫn không mua được gì.
– Chàng thanh niên chán nản đáp Rồi tiền để mua thức ăn và các vật dụng trong nhà nữa! Vậy số tiền cháu kiếm được trong tháng vừa rồi có còn là của cháu hay không? Và số tiền thu nhập suốt cả năm qua, cháu có giữ lại được đồng nào không? Nếu tất cả tiền bạc mà cháu làm ra đã phải chi trả hết sạch như vậy, nghĩa là cháu không còn một chút tiền nào dành cho mình. - Đây là một câu chuyện khá đặc biệt.
Mathon lấy ra một vật có hình dáng giống con bọ, bằng ngọc lam rồi thuận tay liệng nó trên sàn nhà, nói một cách miệt thị: - C các thần thánh đã hại tôi rồi. Họ cũng là những người mến mộ tài năng và sự thành công của ông cháu.