Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người. Cái bướu ở lưng lồi lên. Êm dịu và hoang vắng.
Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội. Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ. Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa.
Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu. Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát. Bây giờ, hãy trở lại là bạn.
Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa. Cái bệnh thơ nó loạn lắm. Mắt và đầu đau đã thành nhàm.
Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ. Là ích kỷ, rất ích kỷ. Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết.
Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng. Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác. Khi họ tin vào những lí do chân chính mà mình bịa ra để tự bào chữa.
Chuông điện thoại reo. Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy. Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học.
Tôi bảo vâng, nhiều nước mà anh. Hót nhiều cũng không hay lắm. Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm.
Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi. Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về. Chỉ có bộ óc là tỉnh táo.
Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt. Mẹ vòng sang bên trái tôi. Nhưng mà tôi bỏ học.