Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm. Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè. Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói.
Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách. Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự. Chúng tôi làm theo luật.
Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình. Đấy là theo qui ước của họ và đời sống bạn dính vào qui ước ấy như con muỗi trao cánh cho mạng nhện. Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo.
Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức. Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người. Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó.
Con người muốn mau lành bệnh cũng thế. Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học. Khi bạn rời bàn, bỏ bút.
Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa. Cảm thấy tốt hơn nhiều lần so với đi châm cứu hay bấm huyệt, xoa bóp. Chả phải bổn phận gì.
Bạn cũng đang ganh đua với họ. Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ. Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình.
Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được. Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi. Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn.
Định kiến tàn sát sự phong phú. Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được. Nhưng bác sẽ không để cháu bỏ học đâu.
Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt. Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau. Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy.