Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình. Khi họ tin vào những lí do chân chính mà mình bịa ra để tự bào chữa. Con mèo lại sán vào tôi.
Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ. Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản. Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực…
Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi. Còn khoảng không giữa cái bàn và trần nhà đôi khi có một vài con muỗi bay bay. Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu.
Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội. Bạn còn phải sống dài dài. Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai.
Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này. Những kẻ lãnh đạo vừa tài vừa ác luôn biết đánh vào cái phần không dễ thiện của con người. Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm.
Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì. Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình. Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ.
Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem. Bà già vục đầu vào thùng rác. Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào.
Cái vực của sự hỗn độn. Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm. Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở.
Tôi cũng không định tả cảnh sở thú. Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho. Sau mỗi pha bóng hoàn thành nhiệm vụ đầy tính sáng tạo, thay vì vuốt tóc, anh tiếp tục lựa chọn vị trí cho tình huống tiếp theo.
Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày. Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài. Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay.