Chẳng hạn bạn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cầm tay một cô gái. Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích. Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết.
Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc. Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang.
Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận. Người bảo nghệ thuật là giản đơn. Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước.
Thôi, tôi trôi qua em rồi. Và nhận ra khi sức khỏe không cho phép thường xuyên đá bóng, đầu bạn mệt hơn rất nhiều. Khán giả sôi động phết.
Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình. Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi. Là oang oang toàn thứ mình không biết.
Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả. Mà lại vì chưa lăn ra chết, chưa hóa điên dại nên lại che mắt họ khỏi cái bi kịch rành rành dễ vương vấp tới muôn đời sau. Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này.
Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi. Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo: Khá nhẹ nhõm và yên bình.
Cũng chẳng nhớ được nhiều. Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa. Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi.
Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình. Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều.
Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi. Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin. Chắc chắn dù mai này bạn có là người thế nào, những điều bạn đã viết sẽ gỡ giúp họ không ít mớ rối của những sợi dây thít mà những thế hệ đi trước tròng lại.