Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi. Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi. Làm sao tôi có quyền ngồi choán mặt tiền của người ta? Cả dãy vỉa hè là của chung, của xã hội, của công cộng.
Bình thản và mệt mỏi. Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu. Hắn không thể tự tha thứ cho mình.
Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện. Sao lại xé sách hở con. Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi.
Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ. Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện. Chị lắc đầu bảo mệt lắm.
Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng. Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình. Dù bạn rút kinh nghiệm lựa chọn trái với cái bạn thường chọn chăng nữa.
Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải. Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về. Làm ơn nhanh nhanh cho.
Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế. Nhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu. Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi.
Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt. Cũng may chị có nhiều bạn, tôi cũng gặp vài người, bạn tốt. Viết thế đủ chưa nhỉ.
Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được. Hắn cũng thông minh đấy chứ. Và chấp nhận đời không phải trò chơi.
Chúng khác nghĩa nhau nhưng nghe thì na ná như nhau. Tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào. Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi.