Thế là có cớ mời anh ta chiếc kẹo. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn. Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm.
Giấc mơ cũ rồi mà. Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm. Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá.
Cũng như tránh cho họ nguy cơ phải gánh hậu quả khi một ngày bạn đấm vỡ mặt ông sếp đáng khinh của mình. Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa. Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta.
Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này. Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh. Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn?
Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu. Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán.
Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì. Không phải là rứt tung. Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng.
Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích. Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi. Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó.
Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn. Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại. Đầu tiên định xé cuốn tiếng Pháp nhưng đó là sách mượn.
Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới. Tôi muốn thi xong được để yên. Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ.
Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa. Chơi là định nghĩa rành mạch từng sự vật mà cũng xóa nhòa tất cả các khái niệm. Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông.