Đơn giản là vì nếu chúng vô nghĩa, chúng sẽ không được tiếp nạp và tôi nên từ bỏ. Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực.
Đốt xong thấy người hơi nhẹ. Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia. Một số người giúp đỡ nhiều.
Không, phải giữ sức khỏe. Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật.
Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn. Lúc đó, bạn sẽ không hứa hoặc phải thất hứa. Thế đã là tốt lắm rồi.
Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè. Mọi người ai cũng lo cho tôi. Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác.
Cái ghế đá này cũng buồn lây. Tôi không nhìn rõ mặt nàng vì tôi không cụp mắt xuống nhưng tôi như nhìn ra đâu đâu phía sau khuôn mặt của nàng. Và trong chính khoảng bị nghẹt thở đó, họ phải đặt nền móng cho thế hệ sau.
Nên cứ phải từ từ từ từ. 21 tuổi thì còn phải đến trường. Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời.
Thất vọng vì không có một người để khâm phục vì sự chín chắn, nhân hậu và thông thái của tuổi tác. Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất. Khi chúng làm tôi thấy nhẹ đi.
Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ. Anh đang hạnh phúc. Không gì tự nhiên mất đi.
Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn. Chị mặt nhàu đợi lâu nói: Thôi cảm ơn, sốt ruột. Bản chất là cái luôn song hành cùng thời gian cũ kỹ.