Hàng mi dài ôm lấy đôi gò mắt. Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế. Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình.
Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn. Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí. Ta không thích nổi cáu.
Sự im lặng cũng rưa rứa. Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt. Có lẽ mọi sự vật lạ thường thu hút bạn khiến bạn quên hỏi mình mơ hay không.
Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây. Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình. Có một chị vào hỏi mua giấy gì gì đó, không nghe rõ, hỏi lại, à, giấy vệ sinh.
Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên. Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi. Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu.
Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm. Hoặc có nhưng không nhiều. Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa.
Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước. Rồi chúng tôi vào phòng tập. Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng.
Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu. Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn. Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì.
Sự không quá mê sáng tạo của hắn cũng có lí, mê quá chưa chắc xơ múi được gì. Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy. Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát.
Có thể đó là trạng thái của một kẻ đã thỏa mãn và nhàm chán về dục vọng hoặc một kẻ luôn phải đè nén nó. Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề. Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi.