Khi người đàn bà nói với người đàn ông câu đó, quan hệ giữa họ đã có quá nhiều thất bại. Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn. Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải.
Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng. Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa. Ta không cần quan tâm cá bé cá to, miễn là ta đang câu cá, ư? Không đúng! Giá mà ta biết thế nào là cá to.
Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ. Thi đại học nhiều người giỏi vẫn trượt thẳng cẳng con ạ. Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác.
Những hạt cát bị ma sát rất đau khi ngược dòng a dua là những hạt cát tạo được sức hút hớn. Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi. Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn.
Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác. Hai khoang thiện, ác. Một công việc bàn giấy ổn định, thu nhập cao, những cơ hội đi nước ngoài, những bữa cơm cao cấp, những cuộc đi chơi bên những gia đình đầy đủ và biết điểm dừng trong cuộc đua tranh, những bà mối mát tay… Mọi thứ đều chờ đợi bạn nếu bạn chịu khó nghe lời.
Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái. Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu.
Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt. Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh? Ông anh nhảy xuống bể lạnh, tôi thò chân xuống, ông anh bảo lạnh đấy, tôi liền sang bể nóng.
Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm. Bác mà hút một điếu thì cháu bỏ học một buổi. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ.
Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi. Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn. Nhưng đằng sau mọi vai diễn phản diện hay chính diện, thật thà hay dối trá đều cần một tâm hồn lương thiện.
Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích. Lần đầu cảm thấy rõ rệt mình bất lực khi muốn giữ danh dự trong thế giới này khi lâu nay để nó cuốn đi. Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ.