Nói hay hoặc đúng không mà thôi. Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi. Dường trong mẹ luôn có khao khát về danh tiếng, với công việc mẹ lại đầy trách nhiệm nên mẹ luôn phải cố quá sức mình.
Sẽ thôi cái cảm xúc của tuổi thơ bị tổn thương: Mọi người đều thần kinh, mọi người đều ích kỷ. Mất chứ không phải biến mất. Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương).
Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ. Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi. Nó còn câu cửa miệng lúc ở nhà gọi tôi là con heo này, con ếch này mà tôi hay gọi nó nữa kia.
Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành. Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang. Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu.
Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ. Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn. Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay.
Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực. Lúc đó bạn đang gập bàn. Bác bắn đại bác từ thành trì của bác tới chỉ nghe tiếng nổ chứ không tới.
Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy. Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn. Thế thì nổ bố đầu còn gì.
Úi chà! Chơi trò này tí đã chán. Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho. Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều.
Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi. Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí.
Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn. Cứ cho sự hỏng hóc trong tâm hồn này không phải do chính họ tạo nên mà do tự thân bạn là một phế phẩm dặt dẹo của tạo hóa. Mẹ chị cũng đã từng như vậy.