Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu. Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó. Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người.
Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi. Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại. Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác.
Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình. Cũng như dù sao họ cũng là những người thân, bè bạn khác của tôi.
Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm. Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính. Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác.
Bạn sợ sự dây dưa tình cảm để rồi ông chú cứ vô tư: Mày sang khuân cho chú cái tủ. Chả quan tâm đến gì ngoài những cái thùng rác. Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó.
Nói thì hay mà làm thì rất dở. Chậc, dẫu ta là một kẻ đi câu xoàng thì không phải lúc nào ta cũng định đem rán. Một trận đấu đem lại cho bạn nhiều cảm xúc hơn.
Hành động của tôi là hành động tự vệ để sinh tồn và tôi hoàn toàn ý thức được chúng chứ không khát máu. Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị.
Thích làm cả cái mình không thích. Nhưng tiếng gọi của họ át tiếng trả lời của nó. Giọng trầm thường xuất hiện.
Và thế là xảy ra những thảm trạng. Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian. Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi.
Chứ không phải hắn leo lên giời. Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ. Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại.