Tất cả những người thành đạt đều hiểu rằng thành công được chôn vùi ở một phía khác của thất bại. Đây là một quá trình tái sinh liên tục. Tôi đi vận động hết khoa này đến khoa khác và tôi vẫn còn nhớ lúc đó tôi đã phát tờ bướm ghi lại khẩu hiệu vận động như thế này:
000 từ phổ biến để nhận biết các kinh nghiệm “độc nhất vô nhị” này. Người lẽ ra đã là tổng thống đã trở về nhà sau cuộc lưu vong lần cuối cùng. Sự kiên trì của một Charles Goodyear đã cho chúng ta các lốp xe cho phép xe hơi chạy với tốc độ cao.
“Những thất bại trong quá khứ là cột mốc chỉ đường vô danh cho thành công trong tương lai”. Ông cũng viết lời thoại cho 70 bộ phim của Tamil . tôi quay lại và chỉ cách đó 4,5m, một khẩu M16 đang chĩa vào tôi! (May là lúc đó người lính ấy đã không nổ sung, chứ nếu không bây giờ tôi đâu thể ngồi đây viết quyển sách này).
Cảm giác rát bỏng là một cái gì đó nóng trước khi ta bị tổn thương nghiêm trọng. Mĩ là nước có số công ty hợp nhất /sát nhập hàng năm cao nhất và cũng là nơi có số công ty phá sản hàng năm cao nhất vì mọi người quan niệm rằng KHÔNG CÓ GÌ PHẢI XẤU HỔ KHI THỬ LÀM VÀ BỊ THẤT BẠI. Lúc ấy, người hướng dẫn kể với chúng tôi rằng, mỗi ngày đi làm ông đều đi qua một nơi mà nơi đó mọi người trí ngụ ở đó đều không gặp bất cứ một rắc rối gì.
Thậm chí một số người còn cố đánh đuổi ông . “Đây là phát minh đáng kinh ngạc, nhưng muốn sử dụng một phát minh như thế?” Tổng thống Rutherford Hayes đã nói như thế khi ông thấy máy điện thoại do Bell sáng chế vào năm 1876. Vậy là nguyên nhân quan trọng hơn kết quả vì không có nguyên nhân thì không có kết quả.
Bà vừa là người chị cả, là người cha, người mẹ của các em. Và nó hướng ta đến một nhận thức hoàn chỉnh là thành công chỉ đến thông qua đấu tranh . Tôi sinh năm 1950 trong một đại gia đình có 14 đứa con.
Vì nói quá nhiều trong lớp, lần nọ, tôi được chọn làm người tham gia một buổi tranh luận của trường. Để chứng minh quan điểm của mình rõ hơn, tôi xin kể một câu chuyện. Hiện nay, ông là một giám đốc kiêm nhà sản xuất phim.
Bà bắt đầu làm việc chăm chỉ gấp bội, có khi từ 7 h sáng đến tận nửa đêm. Là con cả trong gia đình, ông quyết định đi làm thuê cho một người bạn của cha đang kinh doanh gạo ở Vientaine, Lào, để phụ giúp gia đình. Ông thừa nhận cách cai trị hà khắc của Nhật Bản trong 3 năm rưỡi đó đã giúp ông có được “bằng cấp đầu tiên trong cuộc sống thực tế”.
Ta có thể làm gì đây? Chẳng có cái gì cả! Vậy thì đừng nên lo lắng về nó nữa. Tôi xin vào học và đã được chấp nhận! Nhưng tôi phải bắt đầu học lại tất cả từ năm đầu. “Cuộc sống vừa là một cuộc mạo hiểm táo bạo, vừa chẳng là gì cả.
Vì thế, tôi thấy hết sức ngạc nhiên khi thấy một số doanh nhân dường như có phần tự hào khi có những căn bệnh loại này, một loại “biểu tượng thành công” cho thấy họ là những con người bước nhanh nhất trên đương đua ngắn nhất. “Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi vẫn còn đủ cha mẹ, dù một người bị mù, còn một người mắc bệnh tâm thần, khi một ngày nọ tôi nhìn thấy một đứa trẻ khóc trước một quan tài của cha mẹ chúng. Nhiều người vội vã lao vào các mỗi quan hệ tình cảm và kết hôn vì những lí do khác nhau.