"Ông Smith, ông đã đắc lực giúp chúng tôi (nếu quả có vậy). Đó là quy tắc thứ sáu. Giá tôi có thết tiệc một vị Hoàng hậu thì anh cũng tận tâm đến vậy là cùng.
Các bạn đọc tới đây đã nhiều rồi. Bà kêu đứa nhỏ ngỗ nghịch nhất, tặng cho nó chức "thám tử" và giao cho trách nhiệm đuổi tất cả những đứa vô chơi trên bãi cỏ, bất kỳ là đứa nào. Họ lo cho việc làm ăn ư, bị chủ rầy ư, khó ở ư, lỡ xe ư, thì mới về tới cửa, họ đã quát tháo rồi.
Chẳng hạn, bạn đòi món khoai chiên mà chị hầu bàn đưa lên món khoai nghiền, bạn chỉ cần nói ngọt ngào: "Tôi ân hận vì làm phiền chị, nhưng tôi thích món khoai chiên hơn", thì chị đó vui vẻ trả lời ngay: "Không sao, thưa ông, để tôi đổi hầu ông", vì chị ấy cảm động khi thấy được bạn kính trọng. Bây giờ tôi biết làm thinh. Phương pháp đó có nên thi hành trong những giao thiệp về thương mãi không? Thì đây, ta hãy xét tới trường hợp của ông Henry G.
Tư tưởng của loài người sở dĩ tiến được chính nhờ bọn tò mò, nhờ các vị thánh Thomas hay ngờ vực, nhờ hết thảy những người không chịu tin vì chưa có chứng cớ rõ ràng. Tôi có thể gọi tên năm chục ngàn người. Cái đó cũng đáng kể, phải không, ông?".
Y đầy tật xấu, như một đứa trẻ quá nuông chiều, và hết sức "khó chịu", hành hạ ông bầu đủ tình đủ tội. Như vậy, ông vừa dùng tai và mắt để nhớ. Sáng hôm sau, ông Schwab trở lại.
- Thưa ông C, hôm nay tôi không lại để cậy ông mua hàng cho tôi đâu. Không để mất một phút, ông lại ngay đường Wall Street thu hết thảy những tài liệu về người sáng lập và ông chủ hãng hiện tại. Kiếm một tật xấu của người dễ hơn là tìm cái hay của họ.
Vì quen giấu tình cảm của mình, chị đứng thừ ra một lúc, câm như hến và trơ như đá. Rồi thì thợ đình công mượn chổi, leng, xe bò, quét tước chung quanh xưởng, lượm giấy vụn, tàn thuốc, tàn quẹt trên đất. Ông Joseph Allison, đại lý cho công ty Westing-house, nói với chúng tôi: "Đã từ lâu, chúng tôi ráng làm cho một hãng lớn nọ mua máy của chúng tôi.
Chiếc xe bán được tức thì vì chính khách hàng đã tự tính giá lấy. Nếu tên hơi lạ, ông bảo người ta đánh vần cho ông nhớ. Còn theo bác sĩ Popenoe, một trong những nhà thông hiểu nhiều nhất về hôn nhân, thì những nguyên nhân chính của sự bất hòa đó, phần nhiều là:
2- Nhân viên đó còn nói rằng hãng hoàn toàn có lý, không cãi gì được nữa và như vậy nghĩa là khách hàng hoàn toàn lầm lộn, không còn chối gì được nữa. Ông Thomas chỉ bảo tôi rằng tôi có thiên tư về bài, và đánh bài dễ lắm, là tôi liều chơi liền. Lẽ cố nhiên, nụ cười đó phải chân thật, tự đáy lòng phát ra mới quyến rũ, uỷ lại được người, còn thử nụ cười nhích mép nở ngoài môi, như do một bộ máy phát ra, không lừa được ai hết, chỉ làm cho người ta ghét thôi.
Nghệ thuật làm cho kẻ thù trở nên bạn thân, đến như vậy là tuyệt khéo. Năm 1915, Rockefeller là người bị nhiều người oán nhất ở miền mỏ Colorado. Phải như vậy không, thưa ông?".