Hoặc sẽ bắt mình quên. Có vẻ đã thành công trong bài thuốc mị dân. Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả.
Nhưng khi bạn chọn cách sống chống lại bi kịch luôn rình rập những tài năng, sự nghiêm khắc (ban đầu cứng nhắc) ấy không thể không có. Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi.
Cái bướu ở lưng lồi lên. Thêm nữa, sự khúc chiết là cái hắn đang muốn. Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác.
Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình. Từ chuyện mất xe cỏn con mà mình giao lưu được thêm một người. Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương.
Và lẻn vào hủy hoại nốt tình cảm gia đình. Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng. Rồi lại sợ hãi, ân hận, hối lộ nó đừng mách.
Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy. Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không. Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn.
Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết. Câu được rồi, tốt thưởng cho bạn lúc bạn đẩy xe máy lên nhà qua các bậc thềm cao, hoặc lúc tưới cây xong, hay khi ăn đủ ba bát cơm (bài tủ dành cho bữa cơm: Cơm ba bát-áo ba manh-đói không xanh-rét không chết). Bác nói chuyện với cháu.
Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro. Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Đời đang cũ nhưng vì cũ mà có quá nhiều cái mới rình rập, chờ đợi.
Nàng nằm nhớ người yêu cũ. Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể. Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về.
Rồi đến nằm bên nàng. Chắc em buồn vì vừa nãy, có thằng tạt xe ngang đầu, anh buột miệng chửi thề. Mà tôi đã làm gì có những cái đó.