tôi nói vậy và buồn mà nhận rằng phần đông người ta không đọc thơ. Khoảng một giờ sau, bạn mới cảm thấy có thể ngồi dậy và ăn một chút, rồi bạn ngồi dậy ăn. Trên hàng trăm bến xe ở ngoại ô, mỗi buổi sáng bạn thấy những người bình tĩnh đi đi lại lại trong khi công ty xe điện trắng trợn ăn cắp thời giờ quý hơn vàng của họ.
Nhưng việc không dễ đâu ban nhé. Chính bạn là người tôi muốn khuyên đấy. Bạn đi chưa được mười bước thì trí óc bạn đã nhảy nhót ra khỏi vật đó, và đương giỡn với vật khác dưới mắt bạn.
Thành một nhà chuyên môn cũng thú lắm chứ! Tôi không bảo rằng những cuốn ấy hợp cho những người mới học đâu, nhưng tôi không hiểu tại sao những người thông minh trung bình, sau một năm gắng sức đọc sách lại không thể tấn công những kiệt tác về sử hoặc triết học đó được. Trước hết, xin bạn đề phòng nhiệt tình của mình.
Và khi đã quyết định làm xong một công việc nào thì dù nó buồn chán đến đâu, cũng phải làm cho xong. Chỉ thay đổi một chút thôi, dù là thay đổi cho đời ta sung sướng hơn, ta cũng thấy khó chịu, bất tiện. Browning, viết bằng thơ, và chứa nhiều chất thơ cực đẹp.
Tôi xin để bạn ở lại đó tới 6 giờ chiều. Xin bạn nhớ; không ai cướp được bảo vật đó của bạn. Browning, viết bằng thơ, và chứa nhiều chất thơ cực đẹp.
Chính bà nhà bảo bạn rằng bạn xanh còn bạn thì bảo bà nhà là bạn mệt. Chương trình lập ra thì phải theo nhưng không được coi nó như một ngẫu tượng phải thờ. Bây giờ thì tôi hết mắc cỡ rồi.
Chương trình lập ra thì phải theo nhưng không được coi nó như một ngẫu tượng phải thờ. Than ôi! Tôi không giúp bạn được việc ấy. Bạn không cho phép óc bạn "lơ mơ" được, buộc nó phải làm công việc của nó và nó đã làm xong.
Ra khỏi nơi mình ở cũng là khá rồi đấy. Tuy đã ra đời cách đây một vài thập niên, nhưng xét thấy tác phẩm vẫn còn có những lời khuyên có giá trị, Nhà xuất bản Trẻ xin giới thiệu cùng bạn đọc, hy vọng sẽ góp thêm được một ý kiến bổ ích về phương pháp tổ chức cuộc sống. Xã hội càng văn mình, phát triển thì con người càng phải đương đầu với những vấn đề khó khăn, nan giải, thời gian sống bị chia sẻ cho nhiều mối lo toan khác nhau, khiến cho chúng ta đôi lúc cảm thấy như đời mình bị rút ngắn lại.
Ai là người trong chúng ta không tự nhủ rằng: "khi nào có thêm chút thì giờ, sẽ làm việc này, việc nọ"? Thế là 6 giờ, có lẽ hơn nữa, đã trôi qua từ khi bạn ở sở ra, trôi qua như một giấc mộng, trôi qua như ảo thuật, không sao hiểu được. Đáng lẽ tôi chỉ cho bạn thì xin bạn chỉ lại cho tôi.
Tôi biết có những người cứ đọc, đọc như người ta uống rượu. Thật là một chế độ dân-chủ lý-tưởng. Không yêu văn chương không phải là một tội, cũng không phải là dấu hiệu của sự ngu dốt.