Đối với vấn đề này, không ai có thể làm thay Arkad được. - Mày nói vậy là được rồi. Thế là một phần tư của số tiền kiếm được trong một ngày đi bán bánh sẽ là của ông.
Tôi mua dê, cừu rồi xẻ thịt đem ra chợ bán, còn da thì bán cho những người làm giày dép. - Vừa nói, Nomasir vừa đặt tiếp hai túi vàng xuống sàn nhà. Tôi không muốn chuốc lấy gánh nặng từ người anh rể của tôi.
Arkad có một nguồn thu nhập dồi dào nên cái túi của ông ta vẫn luôn đầy ắp, cho dù ông ấy tha hồ chi tiêu. Biết được tôi đã từng chăn dắt lạc đà ở Syri, nên ông ấy giới thiệu tôi đến làm việc cho ông Nebatur, người buôn lạc đà đáng kính mà chắc hẳn quý vị ở đây đều biết. - Cuộc sống của tôi có hơn gì anh đâu.
Họ làm gì để trở nên giàu có? Sự giàu có tự đến hay mình phải đi tìm nó?. Đây là một cách tốt nếu bạn biết chọn những căn nhà, những mảnh đất có giá trị trong tương lai. Và tất nhiên, cuộc sống của ông sẽ không bao giờ được như ngày hôm nay.
Vài ngày sau vào một buổi chiều, Rodan do dự bước vào cửa hàng của Mathon, một người cho vay vàng, buôn bán nữ trang và các loại vải vóc quý. - Anh cho rằng, ý chí mạnh mẽ có thể giúp ta nâng bổng một vật nặng mà ngay cả con lạc đà cũng không thể mang nổi ư? Theo tôi, sức mạnh ý chí không gì khác hơn là theo đuổi đến cùng mục tiêu công việc của mình. "Có một người nông dân hiểu được tiếng nói của loài vật, nên vào mỗi buổi chiều, ông ấy thường nán lại trong chuồng gia súc để nghe các con vật nói chuyện.
Tuy nhiên, vua Nabopolassar đã mất trước khi nhìn thấy công trình hoàn tất. Đừng bao giờ chủ quan tin vào sự hiểu biết nửa vời của mình để phó thác của cải vào cái bẫy đầu tư do chính mình giăng ra. Dự định này rất tốt, nên tôi sẵn lòng giúp đỡ ông ấy.
- Với tình trạng như thế, anh ta chỉ mất thời gian chờ đợi mà thôi. Trên con đường đó, bạn háo hức, mong muốn thực hiện nhiều ước mơ, dự định, khát khao… của riêng mình. - Làm việc nhiều để được cái gì, hả Megiddo? – Zabado chen vào.
Tôi phải lấy lại niềm tin tưởng của những người tôi quen biết. Tại sao mày cứ ngồi tách biệt một mình vậy? Vì thế, tôi rất hứng khởi trước lời đề nghị đó và thương lượng ngay với người nông dân.
Khi hai người cùng bước vào nhà, ông cố ý bước theo chân ông Arad Gula giống như người nô lệ theo sau người chủ của mình, nhưng ông ấy không chịu. Ước gì ông nội còn sống. – Tôi cảm động nói, rồi chợt hỏi bà – Thưa bà, theo bà thì con có linh hồn của một người tự do hay của một kẻ nô lệ?
Và vì vậy mà đã làm tiêu tán hết gia sản của ông nội cháu để lại. Tôi mất việc, mất nhà và trong túi không còn một xu nào cả. Đối với những người này, khi cho vay tiền tôi thường yêu cầu họ đưa ra vật thế chấp.