Chậc, kể ra dài phết. Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất. Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên.
Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu. Bạn thực hiện nó trong lúc chờ đợi cái sẽ phải đến. Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp.
Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá. Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Ta không cần quan tâm cá bé cá to, miễn là ta đang câu cá, ư? Không đúng! Giá mà ta biết thế nào là cá to.
Dù đôi khi như leo cột mỡ. Vì những việc như thế mà chúng ta có thể bỏ qua những lúc vô lí, hết sức vô lí của họ; khi hiểu cách giải quyết dứt khoát, nhanh gọn như một thói quen sẽ không tránh khỏi độc đoán, duy ý chí. Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống.
Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít. Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng. Bên phải cái giá cắm bút là hộp C sủi, sách giáo khoa, sách danh ngôn, truyện chữ, truyện tranh, báo, bộ tú lơ khơ, hai cái kính, một cái nằm ngửa nhìn ra giàn gấc, một cái nằm sấp nhìn vào giường.
Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con. Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng. Chúng ta có hai cái rỗng.
Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi. Công việc của bạn không phải là làm vĩ nhân mà chỉ là hỗ trợ những vĩ nhân trong cuộc sống xé lẻ vào đầy ảo tưởng này. Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu.
Hai là bạn viết cái chuyện này. Ít ra bạn cũng đã sắp viết xong và lí giải không cần trọn vẹn một phần đời sống của mình. Và thế là xảy ra những thảm trạng.
Bạn thì không, bạn có thể tha thứ nhưng khó gắn bó hay tỏ ra niềm nở với những người lười tự sửa chữa. Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông. Tôi biết, chỉ vì tôi trông ngứa mắt.
Tôi viết chữ BÀI LÀM theo ông ta dạy. Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng. Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy.