Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra. Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm. Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng.
Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng. Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch.
Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy. Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu. Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ.
Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù. Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ. May có chỗ này tập, không thì buồn lắm.
Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Chuyện bị nhục của kẻ không có quyền, tiền, danh mi nói phải. Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ.
Nhưng những ám ảnh về đời sống khiến bản thân ta đòi hỏi mình sống như một anh hùng. Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi. Tốt hơn là dành đất cho những con chữ về việc biết rõ nhưng không biết rõ có ngộ nhận không.
Khi mà theo luật, bạn thừa tuổi để đi khỏi nhà và họ đuổi bạn ra khỏi nhà. Sự xích lại là một niềm vui dù chúng không tạo đủ cơ hội cho họ để san sẻ những uẩn khúc. Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi.
Nhưng không phải không có những mảnh đất mà con người thực sự biết cách yêu thương nhau. Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng. Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu.
Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu. Kiếm tiền cuối cùng cũng để làm gì. Ta không thích nổi cáu.
Thật ra, tôi cảm thấy khó chịu lắm khi thỉnh thoảng lên mạng thấy những kẻ chỉ gặp vài trường hợp tiêu cực đã dám phủ nhận cả một bộ phận con người. Thậm chí, phải viết, phải sống. Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói.