Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh. Rồi lại lờ đi khi cậu ta thông báo sói đến thật. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan.
Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không. Giấy vệ sinh ở đâu nhỉ, bác trai thì đang cạo râu hay làm gì đó trong nhà tắm. Tôi không thích mèo.
Tôi lẳng lặng ra về. Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người.
Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn. Ta ghét phải gây phiền nhiễu đến những ai lúc nào cũng lo bị làm phiền. Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn.
Thậm chí, phải viết, phải sống. Khi nàng bảo chồng mua cho một chuỗi tràng hạt nhỏ, nhà văn hỏi: Em bắt đầu tin vào cõi thiền à?. Tôi chả thấy thú vị gì cả.
Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả. Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào. Đoán rằng nó bên dưới tầng một vì nghe có vẻ xa xôi.
Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Kết quả đợt điều trị này chưa biết ra sao. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề.
Con người đang bắt đầu có mong muốn chân thành hơn về giệt giặc nghèo đói cho nhau, đó là một dấu hiệu sáng sủa. Ông đặt tay nàng lên vành tai và nói: Anh muốn thú nhận với em một điều. Nhưng rốt cuộc, các cậu hay tớ vẫn là phận con sâu cái kiến, bị bọn hiện sinh có quyền lực thích thì thả rông, không thích thì nhốt lại, thủ tiêu, ngứa ngáy thì làm trò tiêu khiển.
Cái đuôi nó rơi xuống màn hình. Bác gọi điện giục xuống rồi đấy. Vừa lo lắng, vừa háo hức.
Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy. Rồi thể hình tính sau. Và dưới nước là cơn hoan lạc của cá tôm.