Mà không, ngay từ lúc lấy lời khai, đồng chí ấy đã biết tên mình. Từng trang, từng trang… (Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng).
Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan. Giá mà ta được đi xa xem những con cá thực thụ thì to thế nào. Của một thân xác đặc.
Không hiểu sao chữ trở nên xấu tệ. Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay. Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi.
Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này. Này, lấy cho chú mấy chai bia. Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác.
Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ. Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim. Thanh minh rồi họ lại quên ngay.
Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu. Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm. Tưởng chăm hóa ra vẫn lười.
Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số. Thậm chí, không viết kịp, ông đọc vào máy ghi âm. Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang.
Ngọn lửa nhỏ làm tôi thấy trống không. Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu. Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác.
Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra. - Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút. Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát.
Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế… Nhu cầu thẳm sâu đối với văn học trong mỗi con người vẫn luôn là một nguồn mỏ lớn chưa được khai thác, chưa có nhiều cách khai thác. Nó mất hay không mất là may đây? Dăm giọt loang lổ ở khoảng đất trống mình lầm là của mình kia thuộc về giấc mơ của ai? Họ lại đang chu du với nó hay tẹo nữa có người khóc òa lên vì mất nó?