Ngoài ra, cư dân Babylon cũng đã có hệ thống giáo dục với những con người có tinh thần sáng tạo, ham học hỏi. Một ngày nọ, cha tôi hồ hởi tìm đến và thuyết phục tôi tham gia vào một vụ đầu tư. Vậy phải chăng đó là nguyên nhân khiến cho các bạn không có được những gì mà tôi đang có, cho dù điểm xuất phát của chúng ta đều giống nhau?
– Hadan Gula cất giọng chân thành. Đến khi người con trai được năm mươi tuổi, người nông dân ấy qua đời thì số tiền cho vay đã lên đến một trăm sáu mươi bảy đồng. “Hãy bảo vệ và phát triển tài sản của bạn bằng cách đầu tư vào những nơi an toàn, đáng tin cậy, với lãi suất cao nhất có thể được”.
- Ông cũng bị xiềng xích giống như một kẻ nô lệ sao? – Hadan Gula lại càng thắc mắc. Tôi thực sự rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Theo tôi nhận thấy, khắp xứ Nineveh này không gom đủ số lượng đồng để đúc cổng và nhà vua cũng chưa hề nghĩ đến điều này.
Đó là công việc cai quản một toán nô lệ xây tường thành ở vương quốc đó. Những kiến thức đó được lưu giữ trong hàng trăm ngàn thẻ đất sét nung mà các nhà khảo cổ tìm thấy - được chôn vùi một cách an toàn trong đất cát. Hai con lạc đà nằm cách tôi không xa.
– Hadan Gula thành thật trả lời. Những vinh quang của Babylon giờ đây không còn nữa, nhưng những kiến thức của họ vẫn còn giá trị cho đến ngày nay. Suốt ngày hôm đó, vì thiện chí muốn giúp con bò, nên lừa phải làm thay công việc của con bò.
Và thế là việc tuân thủ nguyên tắc dành lại một phần mười số tiền trong túi của bạn không phải là việc quá khó. - Tao không thích công việc mày đang làm. Khi đó tôi sẽ nói "Tham vọng của anh khiến tôi rất nể phục và với sự hiểu biết khôn ngoan đó tôi tin là anh sẽ thành công.
Và tất nhiên, cuộc sống của ông sẽ không bao giờ được như ngày hôm nay. – Tarkad vừa đáp vừa nhìn cái đùi dê ngon lành đang bày ra trước mặt hai người. Nghe anh ấy trình bày kế hoạch đầu tư này, con nhận thấy đây là một dịp may hiếm có để tuân thủ quy luật thứ ba của vàng.
Tôi cưỡi trên lưng một con lạc đà và dắt theo một con đi suốt cả đêm rồi cả ngày kế tiếp sau đó, lòng lo sợ về số phận của mình. - Ý chí mạnh mẽ! – Arkad đáp lại với một nụ cười nhẹ nhàng. Bà vợ của tôi vô cùng sung sướng.
Mười năm trôi qua và Nomasir thành đạt quay trở về ngôi nhà của cha mình đúng như đã hẹn. Này bạn thân ơi, thấy bạn làm lụng rất nhọc nhằn, tôi cũng muốn giúp đỡ bạn lắm. Nếu còn ông thì chúng cháu sẽ không gặp phải cảnh khổ cực như ngày hôm nay.
- Không bao giờ! Nhưng tôi lấy làm ngạc nhiên là với tình bằng hữu gắn bó bao năm nay, có bao giờ anh nói với tôi về những điều này đâu, Bansir? – Kobbi kinh ngạc hỏi lại. Tôi đã nhiều lần đến đòi nợ, nhưng hắn trả lời tỉnh bơ: "Tôi thật sự không còn một xu để trả nợ cho anh, cuộc sống của tôi hiện rất khốhổ. - Anh hãy làm ơn nói cho tôi biết đi, anh Godoso! Khi chúng ta tới Babylon, liệu chúng ta có bị bán vào trong những bức tường thành kia không?